Đề Xuất 4/2023 # Truyện: Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé # Top 7 Like | Asus-contest.com

Đề Xuất 4/2023 # Truyện: Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé # Top 7 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Truyện: Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé mới nhất trên website Asus-contest.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Sáng sớm hôm sau, Uông Tĩnh Phong lại chạy đến tìm Lan Sơ. Lần này hiển nhiên hắn tới không phải truyền lời .

Cây cối hai bên đại lộ, đã trụi hoàn toàn.

Lan Sơ vừa ngáp, vừa chẳng có mục đích xem xét cảnh vật phía sau không ngừng trôi qua cực nhanh.

Uông Tĩnh Phong không nói một lời, chuyên tâm lái xe. Quầng thâm chung quanh mắt của hắn, đã nói rõ hắn thiếu ngủ. Cũng vì vậy, tâm tình của hắn vô cùng không tốt. Hắn chỉ muốn nhanh hoàn thành nhiệm vụ Đông Lí Lê Hân phó cho hắn một chút, sau đó tìm nơi ấm áp thoải mái ngủ bù.

Sáng sớm chủ nhật, số lượng xe chạy loáng thoáng rất rộng rãi. Uông Tĩnh Phong và Lan Sơ gần như không gặp phải cản trở gì, thuận lợi rời nội thành.

Ánh mặt trời ấm áp quang đãng, từ phía chân trời rơi nghiêng xuống mặt đất. Theo đoạn đường càng ngày càng vắng vẻ, Lan Sơ có thể thấy cảnh sắc cũng càng thêm hoang vu. Vốn là rừng rậm xuân ý dào dạt, chỉ còn lại có từng thân cây trọc một. Bụi cỏ dày đặc, không biết từ lúc nào, không ngờ đổi thành màu vàng khô héo. Bất luận nhìn như thế nào, đều là một loại cảm giác thiếu sức sống lại hoang vu.

Khi Uông Tĩnh Phong vững vàng lái xe vào sân nhà thì Lan Sơ không nhịn được có chút u buồn. Lần trước thời điểm tới nhà Đông Lí Lê Hân, cảnh tượng trong vườn hoa vẫn sức sống bừng bừng. Mà bây giờ, chỉ có một mảnh mênh mông.

Cô không nghĩ ra, tại sao có thể có người thích ở trong hoàn cảnh tối tăm như nơi này. Hơn nữa, còn ở một mình. Đông Lí Lê Hân tên kia sẽ không sợ mắc phải chứng uất ức sao?

Chỉ là, lấy tính tình ác liệt lạnh như băng để xem, nói không chừng hắn cũng sớm đã uất ức.

Uông Tĩnh Phong đi tới trước cửa lớn thì mới phát hiện một điều vô cùng hiếm thấy, Lan Sơ đang ngẩn người sững sờ ở trong vườn hoa. Hắn có chút nghi ngờ vẫy vẫy tay với Lan Sơ, hô: “Mau vào đi!”

Đầu bếp nhà Đông Lí Lê Hân rõ ràng đã sớm nhận được tin tức hôm nay Lan Sơ muốn tới làm khách, khi Lan Sơ còn chưa có vào cửa, ông cũng đã chờ ở cửa trước. Đợi đến khi Lan Sơ vừa lộ mặt, ông lập tức liền cười tít mắt nghênh đón. “Lan tiểu thư, cháu tới rồi, cháu tới thật là nhanh a, chú còn chưa có chuẩn bị xong đâu.”

“Chuẩn bị cái gì?” Lan Sơ hai mắt tỏa sáng, nhất thời tràn đầy chờ mong.

“Cháu qua đây xem một chút.” Chú đầu bếp cười thần bí, dẫn đầu đi vào phòng ăn. Sau đó ông giơ tay ý bảo một cái bàn ăn đã bày hơn nửa thức ăn ngon, mắt cười cong thành hai khe hở.

“Oa!” Tức thì Lan Sơ trừng lớn cặp mắt, cực kỳ vui mừng vọt tới trước bàn ăn, giống như thưởng thức trân bảo hiếm thấy, vòng quanh bàn ăn đi tới lại đi lui. Thức ăn phát ra ngoài một hồi lại một trận mùi thơm vô cùng mê người, làm cho cô không khống chế được nước miếng chảy ra.

Chú đầu bếp cực kỳ hài lòng với phản ứng của Lan Sơ, cười cười nói: “Nhanh ăn đi, một lát nữa lạnh thì ăn không tốt.”

“Cám ơn chú!” Nếu không phải là mang thai không có tiện, Lan Sơ tuyệt đối sẽ xông lên ôm lấy chú đầu bếp, ở trên mặt ông hung hăng hôn vài cái. Nhưng vì không muốn ảnh hưởng công việc của chú đầu bếp, lúc này Lan Sơ đang ở ngồi xuống bàn ăn. Trực tiếp quơ múa đôi tay, bắt đầu ăn.

Sau khi Uông Tĩnh Phong đưa Lan Sơ đến phòng ăn, lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Hắn vô cùng không khách khí chui vào một gian phòng khách, trong đầu buồn bực muốn ngủ.

Đông Lí Lê Hân còn chưa ra cửa, mặc dù hắn và mẹ của hắn có hẹn gặp nhau, nhưng thời gian vẫn còn rất sớm. Nghe được động tĩnh lầu dưới, hắn vốn là ở phòng ngủ nghỉ ngơi, không hiểu có chút không nhịn được đi xuống lầu. Thật ra thì hắn hoàn toàn có thể chờ sau khi ra cửa mới để Uông Tĩnh Phong đón Lan Sơ tới dùng cơm. Lại xác định vào thời gian này, cũng là suy nghĩ trong lòng khó nói lên lời của hắn.

Chú đầu bếp vừa bưng khay từ trong phòng bếp ra, lập tức phát hiện Đông Lí Lê Hân đứng ở bên ngoài phòng ăn, người mặc áo choàng tắm màu trắng. Ông lập tức thu lại nụ cười khoa trương trên mặt, có chút nghiêm túc hỏi: “Đông Lí tiên sinh, bây giờ ngài muốn ăn bữa ăn sáng sao?”

“Ừ.” Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, ánh mắt sáng ngời nhìn Lan Sơ, đi từ từ vào phòng ăn.

“Vậy ngài muốn ăn ở đâu?” Chú đầu bếp để khay xuống, bổ sung thêm một vấn đề.

Đông Lí Lê Hân nhìn bàn ăn bị Lan Sơ quét lộn xộn lung tung một chút, bình tĩnh trả lời: “Ở chỗ này thôi.”

“Được, tôi lập tức chuẩn bị cho ngài.” Chú đầu bếp gật đầu một cái, xoay người lại tiến vào phòng bếp.

“Cảm ơn. . . Cảm ơn.” Chú đầu bếp vừa đi, Lan Sơ vội vàng nói cám ơn Đông Lí Lê Hân. Chỉ là miệng cô đầy thức ăn, hai chữ ‘cám ơn’ đơn giản, bị cô nói gần nhưu phân biệt không rõ. Xem ra lúc trước cô thật sự là trách lầm Đông Lí Lê Hân rồi, hắn cũng không phải hẹp hòi không chịu để Uông Tĩnh Phong đưa thức ăn ngon chú đầu bếp làm cho cô, mà là tính toán để cho cô trực tiếp đến gia đình hắn ăn. Quả nhiên, ăn ở trong nhà hắn, sảng khoái cực kỳ. Cô có thể hoàn toàn thả bụng, điên cuồng ăn đặc biệt ăn.

“Không cần khách khí.” Giọng của Đông Lí Lê Hân vẫn lãnh đạm như cũ, hắn không tiếng động đi đến vị trí đối diện của Lan Sơ, an tĩnh ngồi xuống.

Lan Sơ theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Đông Lí Lê Hân, không khỏi bật thốt lên. “Hôm nay anh rất đẹp trai a.” Ừ, so với âu phục mà nói, vẫn là áo choàng tắm thích hợp với Đông Lí Lê Hân hơn. Áo choàng tắm dài ấm áp, ít nhiều còn có cảm giác Đông Lí Lê Hân ấp áp một chút.

Lan Sơ khen ngợi quá mức đột ngột, Đông Lí Lê Hân nghe xong trong lòng không hề phòng bị, trái tim không nhịn được đột nhiên rạo rực. Hắn nhanh chóng rũ mí mắt xuống, tránh được tầm mắt Lan Sơ.

Chỉ là hiển nhiên, vừa rồi Lan Sơ chỉ là vô ý cảm khái một tiếng, cũng không có ý tứ gì khác. Sau khi nói xong câu nói kia, cả người cô lập tức lại lao vào công việc tiêu diệt toàn bộ thức ăn ngon. Vô cùng dứt khoát bỏ quên sự tồn tại của Đông Lí Lê Hân.

Khóe miệng Đông Lí Lê Hân bất tri bất giác giương lên một đường vòng cung cực mỏng. Hắn hi vọng, Lan Sơ có thể sinh ra một người cô con gái đáng yêu giống như cô ấy vậy, nhất định hắn sẽ toàn lực thương yêu cô con gái này.

Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Vân Tú là người ở lại sau cùng, cô dọn dẹp lại giấy tờ, bàn ghế, tắt các thiết bị của phòng họp. Khi vửa ra cửa thì thấy Dương Tuấn Vũ đang dựa lưng vào tường, hắn 1 chân chống lên, hai tay khoanh trước ngực, hắn thấy cô đi ra thì nói:

– Tối nay, 6 giờ có mặt tại căn cứ.

– Rõ.

Vân Tú biết mình đã đến lúc lên thớt rồi. Huhu.

Đúng 6 giờ tối, Dương Tuấn Vũ xuất hiện tại cửa, hắn đã thấy Vân Tú đang đứng nghiêm đợi hắn.

Cô mặc một chiếc áo ngắn hở rốn, quần cũng là loại quần ngắn, để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, trắng muốt. Đầu đội mũ lưỡi trai, mắt đeo gọng kính tròn bạc, đôi tay mang găng hở ngón, đôi chân đi giày quân đội đặc chủng. Khi nhìn thấy hắn, cô dậm chân, tay phải hướng lên trước trán hô lớn:

– Chào Boss.

– Tốt lắm, Elise. Cô cho tôi xem thành quả tập luyện gần 3 tuần của cô thế nào.

– Rõ.

Elise rất nhanh lao tới tấn công hắn, những đòn đấm, đá, những động tác né tránh, phản đòn… tất cả đều đạt yêu cầu. Có thể nói, trong 3 tuần này cô đúng là rất sợ mình không đạt yêu cầu, làm Boss tức giận cho cô chịu những hình phạt kinh khủng. Sau tròn 1 giờ liên tục chiến đấu, Vân Tú chính thức nằm vật ra đất thở, không quan tâm trời đất gì nữa. Dương Tuấn Vũ cũng đã hài lòng, hắn nói:

– Chị có 5 phút nghỉ ngơi, sau đó tôi sẽ nói bước tập luyện tiếp theo.

– Có thể cho tôi đi chơi một tuần không?

– Chị không được phép ra điều kiện.

– Rõ…

Vân Tú tiu ngỉu, chữ “rõ” vừa bĩu môi vừa nói dài ra.

– Yên tâm, tôi có quà cho chị.

– Quà gì?

Nghe thấy có đồ chơi mới, Vân Tú mắt sáng lên, bật dậy, chẳng còn chút mệt nào nữa.

“Không đến nỗi kích động vậy chứ? Hay đây là khả năng thiên phú của cô ấy. Ham chơi? Ham đồ mới?” Dương Tuấn Vũ nghĩ rất có thể. Hắn thầm nghĩ ra kế hoạch tập huấn cho cô sau này.

Vân Tú thấy hắn nhìn mình cười nguy hiểm thì rùng mình, hai tay che trước ngực, cô nói:

– Không phải cậu định “thưởng” bằng việc đó chứ?

Dương Tuấn Vũ thấy cô đã nghĩ đi đâu thì mặt đen lại, hắn nói:

– Chị đầu óc thật bậy bạ. Được rồi, tôi đã làm cho chị một chiếc mặt nạ. Chị xem có thích không?

– Giả làm kẻ nguy hiểm hả? Tôi đâu phải con nít mà thích mặt…

Chữ “nạ” còn chưa kịp ra khỏi miệng đã được cô rất nhanh nuốt lại khi nhìn thấy chiếc mặt nạ từ trong hộp gỗ mà Dương Tuấn Vũ mở ra. Đó là chiếc mặt nạ vàng, được vẽ cách điệu hình mạng nhện, ở giữa được gắn 46 viên kim cương, 5 hàng viên kim cương nhỏ, và một viên lớn nhất ở giữa. Không kể đến vẻ đẹp miễn chê nói nó, riêng giá tiền làm ra cũng là một con số kinh khủng rồi.

– Sao Boss lại làm thứ xa xỉ thế. Làm bằng bạc là được rồi.

– Chị không phải xót tiền cho tôi, vì những kỹ thuật mà tôi ép dụng vào đó chỉ thích hợp với vật liệu là vàng và kim cương. Không thì tôi cũng chẳng thừa tiền nghịch chơi.

– Ồ, thì ra là vậy, nó có tác dụng gì?

– Chị cứ đeo vào rồi biết.

Vân Tú đeo chiếc mặt nạ vào, đôi mắt của chiếc mặt nạ được lắp một lớp kính siêu trong suốt, do công nghệ thế kỷ 22 tạo thành. Nếu không chạm vào thì cũng không nhận ra nó. Lớp kính này khi đeo vào, bật chức năng lên, nó có khả năng tăng tầm nhìn lên 210°. Có nghĩa là gấp rưỡi người thường. Chưa kể những tính năng như nhìn được trong đêm, phân tích nhiệt độ, độ ẩm, hướng gió, tầm xa, có khả năng zoom x2- x4 lần.

– Lại có đồ chơi tốt như vậy? Có thật không đấy Boss.

– Chị nghĩ tôi làm cho vui à. Elise nghe lệnh.

Đang vui vẻ thì nghe hắn quát lên, Vân Tú nghiêm trang đáp:

– Rõ.

– Bắt đầu từ ngay 9h tối nay, chị phải theo dõi Văn Quảng 24/24. Xem những ai theo dõi ông ta, xem ông ta tiếp xúc với ai. Đặc biệt là lúc Văn Quảng đi gặp Thư Thư. Nhiệm vụ kết thúc khi chị tìm được đối tượng nghi ngờ. Khi đó dùng thiết bị chuyển tin tần số 888 gửi cho tôi ngay lập tức.

– Rõ.

Vân Tú rất nhanh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi làm nhiệm vụ. Cô đã bắt đầu quen với những mệnh lệnh bất kỳ lúc nào của Dương Tuấn Vũ rồi. Nó, đã thành phản xạ.

Khi đang đi đến cửa thì cô nghe thấy tiếng của Boss không lạnh lẽo mà lại mang theo phần tình cảm ấm áp:

– Cần chú ý cẩn thận. Mọi việc đều đặt an toàn bản thân lên trên hết.

Cô không quay lại, chỉ dậm chân, đứng nghiêm, miệng mỉm cười nhưng vẫn hô lớn:

– Rõ.

Khi Vân Tú đi rồi, Dương Tuấn Vũ tự hỏi mình có quá hà khắc với cô không. Nhưng rất nhanh hắn phủ định. Một khi ra chiến trường chiến đấu sinh tử, nếu không được rèn luyện lãnh khốc và quyết liệt, thì sẽ chỉ làm đồng đội, và quân nhân của mình phải hi sinh và đổ máu nhiều hơn mà thôi.

Dương Tuấn Vũ cũng rất nhanh, đeo mặt nạ của mình, chiếc mặt nạ bạc che ¾ khuôn mặt, bên má phải in nổi hình một con rồng của địa ngục, mới đôi mắt đỏ khát máu. Trên lưng đeo một cây cung, đi giày giảm âm, đeo ba lô chuyên dụng.

Sau đó bám theo Vân Tú. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy làm nhiệm vụ, từ một cô gái yếu đuối, huấn luyện vài tháng đã làm nhiệm vụ theo dõi. Đây chính là nhiệm vụ khó khăn nhất trong quân đội. Một

nhiệm vụ mà không thể có nhiều đồng đội đi cùng, thậm chí chỉ đơn độc một mình để hạn chế lộ hành tung.

Người trinh thám phải có óc quan sát tốt, có những kế hoạch tiếp cận con mồi hợp lý.

Đã là một kẻ phạm tội, một mục tiêu giết người, một kẻ độc ác gian xảo, thì đối phương luôn vô cùng cảnh giác, lúc nào cũng có những cách di chuyển để phát hiện có người theo dõi mình không. Chính vì sự nhạy cảm của kẻ địch, người trinh thám cần phải nhạy cảm hơn thế. Điều này vô cùng khó. Nó thuộc vào đặc tính trời sinh của họ rồi, luyện tập chỉ gia tăng thêm, chứ không thể tạo ra một người lính nếu như họ không thích hợp. Vì vậy, trong một đội quân hàng trăm người, thì lính trinh sát thường chỉ chiếm 1%.

Hắn vừa ra khỏi nhà được 1 phút thì có điện thoại gọi đến. Dương Tuấn Vũ nghe điện thoại và không quên duy trì khoảng cách với Vân Tú. Trong điện thoại vang lên:

– Jack?

– Ok. “Có thể nói”.

– Mật mã xác nhận.

– Các anh làm việc đến đâu rồi?

– Sau khi Chí Kiên được hỏi cung, chúng tôi đã bắt được 2 tên bịt mặt, đó là hai tên tội phạm giết người, chúng là chuyên gia ăn cắp thông tin cơ mật của các công ty lớn, hiện tại đang có trong danh sách truy nã ở Malaysia, không hiểu sao chúng lại lọt được làm nhân viên công ty anh: một tên ở Thịnh Thế Mobile, một tên ở Thịnh Thế Transporter.

– Đã tra hỏi kỹ nhưng chúng chỉ là kẻ được cài vào, không biết rõ sự tình sâu hơn.

– Các anh cứ nhốt chúng vào một căn phòng tối 5 ngày, không cho chúng nghe thấy âm thanh gì. Để xem chúng có khai không?

– Anh thật ác. Đây là hình phạt còn kinh khủng hơn chặt tay chân.

– Đối với kẻ địch không được phép nhẹ tay. Nếu là người dân thì tôi còn cân nhắc, lại dám cài tội phạm vào thì nên biết sẽ không có kết cục tốt.

– Ok. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt bọn chúng. Còn tiền công?

– Các anh yên tâm. Đúng giờ mở cửa ngân hàng sáng mai các anh sẽ nhận được 300.000$.

– Ok. Đội Báo Đêm chúng tôi rất thích làm việc với người quyết đoán.

– Tôi đang có nhiệm vụ, các anh đừng gọi điện. Tôi sẽ tắt tín hiệu.

Dương Tuấn Vũ đang nói đến đó thì nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng một người khác, có lẽ là một tên lính, hắn nói:

– Hai tên này đã khai thêm một số thông tin.

– Nói.

– Là bọn chuyên buôn ma túy ở tam giác vàng? E là vụ này không đơn giản rồi Jack.

– Các anh tiếp tục tra hỏi thêm. Tôi cần phải đi gấp.

– Được rồi. Có thông tin gì chúng tôi sẽ liên lạc lại khi anh mở máy.

Dương Tuấn Vũ vì nghe điện thoại mà mất dấu cô nàng Elise, không thể không nói cô ẩn thân rất nhanh. Nhưng điều đó hiện nay lại không làm hắn vui mừng.

Cô, đang gặp nguy hiểm.

Hắn tắt điện thoại, gửi mã qua thiết bị cho Elise, nhưng chưa nhận được mã phản hồi. Dương Tuấn Vũ sốt ruột, hắn dùng hết tốc độ lao đi như một cơn gió.

Báo Đêm chính là một đội quân lính đánh thuê ở vùng vịnh Hải Bắc (gần đảo Hải Nam – Trung Quốc). Tổ chức này gồm các thành viên đến từ nhiều quốc gia, chính vì vậy họ có người có thể nhận nhiệm vụ ở Việt Nam. Ít nhất để khi hỏi cung thì không thể không biết tiếng Việt được.

Dương Tuấn Vũ chọn họ không đơn thuần là thế. Họ luôn hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh, thành viên cũng đa dạng nên có thể thích ứng tốt trong mọi địa điểm ở những quốc gia Đông Nam Á và vùng Nam Trung Quốc.

Sói Xám là một băng đảng buôn thuốc phiện ở vùng tam giác vàng, thành viên có khoảng 500 người. Chúng chuyên vận chuyển hàng trắng qua các 3 quốc gia Việt Nam, Lảo, Campuchia. Địa bàn là một nơi dễ thủ khó công. Với hệ thống hầm trú ẩn và lối thoát hiểm dày đặc. Chính quyền các nước đã dồn ép chúng co cụm, cô lập vào đó nhưng cũng không thể tiêu diệt được hoàn toàn. Bọn chúng, mỗi thành viên đều được trang bị vũ khí hiện đại, được huấn luyện bài bản. Hằng năm, chúng vẫn theo đường hầm vận chuyển hàng tiêu thụ và nhận các nhiệm vụ ám sát ở nhiều nước.

Truyện: Ngừng Nhớ Về Em

Chuyến công tác kỳ này vô cùng thuận lợi, sau khi chia tay đồng nghiệp, Nhiếp Thanh Anh một mình kéo cái vali to tướng đứng ở sân bay chờ chồng đến đón. Dòng người trước mặt cứ tới tới lui lui khiến cô choáng váng, cô đeo tai nghe lên rồi gọi điện cho Chu Minh, vừa gọi vừa cố gắng mở to mắt nhìn xem anh đang đứng chỗ nào, “Anh đang ở đâu vậy? Em không thấy anh đâu hết.”

Cô gái một tay kéo vali, tay còn lại nắm thật chặt, lo lắng đến độ mồ hôi ướt đẫm cả tay, chỉ sợ mình cố gắng cách mấy cũng sẽ nhận lầm chồng.

Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của Chu Minh, anh trấn an cô, “Em đứng yên đó, đừng đi đâu hết, để anh đi tìm em.”

Anh không muốn kiểm nghiệm xem Nhiếp Thanh Anh liệu có nhận ra mình trong giữa biển người này hay không, chẳng may cô nhận lầm thì sao? Sau khi ba mẹ Nhiếp đến thành phố A, nghe mẹ Nhiếp kể lúc cấp 3 có lần Nhiếp Thanh Anh nhìn lầm ba mẹ mình. Ba mẹ ở cùng mình từ nhỏ đến giờ mà Nhiếp Thanh Anh còn nhận lầm được, nên bây giờ Chu Minh không muốn bắt nạt vợ mình.

Chu Minh nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng luống cuống của vợ mình giữa biển người mênh mông. Hình như cô đang lo lắng, nhưng dáng đứng lại rất chuẩn, khí chất lãnh đạm, xinh đẹp như từ tranh bước ra. Cô ngẩn người đứng cạnh vali của mình giữa sân bay rộng lớn, nhưng lại rực rỡ hơn mọi người xung quanh.

Ai đi qua cũng đều quay lại nhìn lén Nhiếp Thanh Anh, có người còn mạnh dạn đi tới tính bắt chuyện với cô.

Chu Minh đeo mắt kính Google, đứng một bên thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của vợ mình một lúc rồi cất giọng, tính năng quay phim trên mắt kính được khởi động, sau đó chụp lấy góc nghiêng của Nhiếp Thanh Anh.

Vừa đúng lúc Nhiếp Thanh Anh quay sang nhìn về phía anh.

Âu phục Chu Minh phẳng phiu, anh mang mắt kính trông rất giống với dáng vẻ lúc đi làm thường ngày, nghiêm túc và lịch sự, hoàn toàn khác hẳn với những lúc gặp cô. Hai vợ chồng nhìn nhau cách một lớp mắt kính, Nhiếp Thanh Anh nhìn anh cả buổi mới chịu dời mắt xuống sợi dây chuyền trên cổ anh. Chu Minh khẽ cười rồi đi về phía cô.

Nhiếp Thanh Anh thở phào nhẹ nhõm, đưa hành lý cho anh.

Chu Minh vừa đẩy vali giúp cô vừa hỏi, “Nhận ra anh khó lắm hửm? Có mệt không em.”

Nhiếp Thanh Anh thấy anh rất vui, nhưng anh vừa mở miệng đã trêu cô, cô trừng mắt nhìn anh một cái mà không thèm trả lời lại. Chu Minh thấy trêu cô đủ rồi, hắng giọng một cái, nghiêm túc hỏi cô chuyến công tác sao rồi. Nhiếp Thanh Anh nhỏ nhẹ trả lời, “Tốt lắm.”

“Được giải rồi hả?”

“Ừm.”

Nhiếp Thanh Anh len lén quan sát Chu Minh, quần áo, mắt kính khác hẳn so với lúc ở cùng cô. Sườn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu, hàng mày rậm, khí chất ấy khiến lòng người mê đắm, hình như mắt anh có màu xanh… Lúc cô đang chăm chú quan sát, Chu Minh lạnh nhạt mở miệng, “Vợ.”

“Hả?”

“Muốn nhìn anh thì em cứ trực tiếp mà nhìn, em nhìn trộm anh làm gì?” Anh nghiêm túc nói xong rồi quay lại chớp chớp mắt với cô. Ánh mắt đầy mệt mỏi ấy đã biến mất sau cái chớp mắt ấy, thay vào đó là sự nghịch ngợm, trêu chọc của một chàng trai mới lớn.

Nhiếp Thanh Anh đỏ bừng cả mặt. Cô nghĩ chắc anh sẽ trêu mình vài câu, nhưng không, Chu Minh chỉ im lặng kéo vali đi cạnh cô.

Nhiếp Thanh Anh khẽ nhíu mày. Cô ít khi nào thể hiện rõ tâm trạng của mình, nhưng mấy ngày đi công tác, Chu Minh chỉ gọi điện thoại hỏi thăm cô vài câu chứ không nói thêm gì, cô thấy nhớ anh lắm. Cô rất vui khi được gặp lại anh. Biểu hiện mỗi khi cô vui vẻ chính là muốn ngắm anh, muốn nghe anh nói chuyện với cô… Nhiếp Thanh Anh cất giọng hỏi, “Anh vừa tan làm là tới đón em luôn hả? Quần áo cũng không thay, bận lắm hả anh?”

Chu Minh chỉ “ừ” một tiếng rồi thôi.

Nhiếp Thanh Anh cúi đầu, hàng mi cong vút giấu đi ánh mắt mất mát của cô.

Hai người đi ra đại sảnh sân bay, Chu Minh ôm vai cô, vẻ mặt anh đầy mệt mỏi, nói, “Đi với Khương Dược cả ngày nay, cơm cũng chưa được ăn. Vợ ơi, chúng ta đi ăn cơm trước nha.”

Nhiếp Thanh Anh gật đầu đồng ý. Sau khi gả cho anh, cô đã dần quen với việc mặc anh sắp xếp.

Hai người vào một nhà hàng ở bên ngoài sân bay dùng cơm. Trên đường đi, Chu Minh liên tiếp nhận vài cuộc điện thoại nói về chuyện làm ăn, Nhiếp Thanh Anh chỉ im lặng ngồi bên cạnh nghe anh nói. Đến khi ăn cơm, anh lấy mắt kính xuống, công việc mới tạm thời kết thúc. Hai người lẳng lặng ăn cớm, mấy lần Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.

Chu Minh cắt miếng thịt bò, nhíu mày hỏi, “Sao thế?”

Nhiếp Thanh Anh mờ mịt, “Em làm gì sai hả? Sao thấy em về mà anh không vui gì cả? Anh ít nói hẳn… bây giờ lại càng lạnh lùng.”

Chu Minh ngơ ngẩn một lát mới ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt Nhiếp Thanh Anh trong suốt như ánh hoàng hôn soi xuống mặt hồ rực rỡ. Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Chu Minh thất thần một lúc mới lấy lại tinh thần. Anh chỉ xuống quầng thâm mắt của mình cho cô xem, “Em đừng hiểu lầm, tại mấy bữa nay anh không ngủ được, công việc lại quá nhiều nên không muốn nói chuyện. Anh không giận gì em hết, em phải tự tin vào sức quyến rũ của mình rằng, em luôn là người phụ nữ anh yêu nhất.”

Nhiếp Thanh Anh quan tâm hỏi anh, “Mệt lắm hả anh?”

Chu Minh thở dài để dao xuống, sau đó nắm chặt tay cô rồi anh nhoài người lên đặt lên mu bàn tay của cô một nụ hôn. Nhiếp Thanh Anh rút tay về nhưng anh lại nắm chặt không buông. Anh cụp mắt, ưu sầu, khổ sở thổ lộ với vợ mình, “Đúng vậy, áp lực rất lớn. Anh không muốn dựa vào ckq, muốn tự mình gây dựng sự nghiệp để đấu với ông ta. Công ty anh vừa mới thành lập, người ta chỉ toàn nể mặt ckq. Anh và Khương Dược muốn thành lập một công ty truyền thông trước mặt tập đoàn Chu thị, người ta dựa vào cái gì để tin tưởng bọn anh mà không chọn tập đoàn Chu thị? Thử nghĩ xem, đoạt tài nguyên của Chu thị khó biết bao nhiêu?”

“Dù gì cũng mệt mỏi cả ngày, công ty có nhiều chuyện phải giải quyết, não anh chết rồi nên không nói được câu nào dễ nghe dỗ vợ anh cả. Vợ ơi, anh xin lỗi.”

Anh càng nói càng khiến cô áy náy.

Nhiếp Thanh Anh rất dễ dỗ, nghe chồng bảo anh mệt mỏi như vậy còn chạy đến đón cô khiến cô cảm thấy sự nhạy cảm vừa rồi của mình chính là một tội ác tày trời. Công việc của cô và anh hoàn toàn khác nhau, cô không hiểu công việc của anh thế nào, càng không biết anh lại chịu áp lực lớn như thế. Áp lực thế mà còn phải dỗ ngọt cô, đã vậy cô còn trách anh hờ hững, lạnh lùng… Nhiếp Thanh Anh cụp mắt, áy náy không thôi, “Vậy em có thể làm gì để giúp anh không?”

Chu Minh, “Có chứ!”

Nhiếp Thanh Anh càng thêm áy náy, “Em nên làm gì?”

“Vợ chỉ cần cùng anh làm lễ cưới là anh vui ngay.”

Nhiếp Thanh Anh, “…?”

Cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.

Chu Minh chậm rãi nói, “Địa điểm và thời gian anh đã chọn cả rồi. Anh cam đoan với em nó sẽ là một hôn lễ trong mơ, nhất định đó sẽ là ngày đẹp nhất đời em. Tất cả đều do một tay anh chuẩn bị, vợ không cần phải đụng một ngón tay nào cả. Cô dâu nhà người khác thì mệt chứ em thì không đâu. Đến lúc đó, em chỉ cần xin nghỉ một tuần, ăn mặc thật xin đẹp cùng anh đi đến hôn lễ là được.”

Nhiếp Thanh Anh, “Chỉ có hai đứa mình thôi ư?”

“Đương nhiên là không rồi. Hôn lễ long trọng như vậy làm sao chỉ có mỗi hai đứa mình? Gia đình hai bên, bạn bè thân thiết đều sẽ được mời đến. Thiệp mời anh cũng viết xong rồi, anh cũng chuẩn bị cho em xong luôn rồi, em chỉ cần viết tên vào là được. Nếu em không rảnh thì anh viết dùm em luôn. Em muốn mời ai đến cũng được, muốn mời bạn trai cũ đến dự cũng được luôn.”

Nhiếp Thanh Anh hỏi anh, “Sao lại muốn tổ chức hôn lễ? Lúc ấy kết hôn không phải vì để tbd hết hi vọng sao? Anh ta bây giờ đã hết hi vọng rồi. Anh không thích em hả? Em cũng đã đồng ý sống thật tốt với anh rồi mà. Nhưng tất cả chỉ là sự cố gắng, nêu như cuối cùng hai chúng ta phát hiện ra không hợp nhau thì sao, ly hôn ư? Cử hành hôn lễ chẳng phải đang vẽ thêm chuyện ư?”

Chu Minh không nhận ra thái độ kỳ lạ của cô, “Chị bé ơi, đây sao gọi là vẽ thêm chuyện hả? Gia đình hai bên đều biết chuyện chúng ta kết hôn rồi, bạn bè cũng biết, hai chúng ta tổ chức hôn lễ chẳng phải là chuyện đương nhiên ư? Hơn nữa, dù sau này chúng ta có ly hôn thì hôn lễ này cũng không phải không có ý nghĩa.”

“Nó nhất định sẽ là hôn lễ đẹp nhất trong đời em, tin anh đi.”

Nhiếp Thanh Anh nhìn anh cả buổi, rồi bỗng nói, “Gia đình hai bên sao lại biết… Anh nói với ba mẹ em chuyện chúng ta kết hôn rồi hả?”

Chu Minh sững sờ.

Anh nhìn cô đứng bật dậy, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh chằm chằm, bàn tay được anh nắm lấy đã rút ra, cô quay người đi ra khỏi nhà hàng.

Chu Minh không hiểu tại sao cô lại nổi giận như thế, anh vội cản cô lại, nhưng không ngờ lúc anh cản lại, trên mặt cô lại nở một nụ cười.

Chu Minh đứng trước mặt cô, anh nhìn ngón tay cô khẽ run, gương mặt trắng bệch nên dịu giọng hỏi, “Em sao vậy?”

Nhiếp Thanh Anh nghiêng vai sang chỗ khác, cô lùi về sau một bước, cụp mắt trả lời, “Không có gì, dù sao em cũng không nói lại anh.”

Chu Minh, “Có gì từ từ nói, sao em lại không nói không rằng mà bỏ đi như thế, có gì cứ nói với anh nè.”

Nhiếp Thanh Anh đứng yên một lát, trợn mắt nhìn anh. Anh càng dịu dàng càng tỏ ra vô tội thì cô lại càng tủi thân, cô nhìn anh nhẫn nại như thế mà chỉ muốn trút ra hết, “Sao anh lại làm thế? Sao anh lại không tôn trọng em? Ba mẹ em luôn nghĩ em sẽ kết hôn với tbd, em cũng đang cố gắng nói với bọn họ về chuyện của anh. Nhưng anh đột nhiên nói với bọn họ như vậy, chẳng may bọn họ giận đến phát bệnh thì sao? Còn tự tay tổ chức hôn lễ… Anh có hỏi qua ý kiến của em chưa? Em đi công tác ba ngày, ngày nào anh cũng gọi cho em nhưng không hề nhắc đến một câu. Sau khi trở về anh lại nói với em anh muốn tổ chức hôn lễ. Anh nói đi, em muốn bất ngờ thế nào?”

Khách trong nhà hàng đều lặng lẽ nhìn về phía bọn họ, bầu không khí vô cunfg kỳ diệu. Mắt Nhiếp Thanh Anh đỏ hoe, chắc là cô tức giận lắm, cả người cô như muốn run lên. Chu Minh đau lòng lắm, anh vội vàng giải thích, “Anh Anh, em hiểu lầm rồi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu…”

Nhiếp Thanh Anh biết mình nói không lại anh. Nữ thần bình thường nói chuyện đều nhỏ nhẹ, biết kiềm chế, lúc tức giận cũng chỉ cụp mắt không thèm nhìn xung quanh, gương mặt trắng bệch, “Chu Minh, anh đang bẫy em?”

Tim Chu Minh như muốn ngừng đập: Anh đúng là đang bẫy cô… Cô nhìn ra ư?

“Chắc anh thấy em ngốc lắm, vừa ngốc vừa dễ lừa có đúng không? Anh biết em sẽ không vui cho nên từ nãy đến giờ giả vờ giả vịt khiến em đau lòng, khiến em cảm thấy có lỗi với anh. Sau đó anh đục nước béo cò đớp lấy cơ hội này để khiến em đồng ý tổ chức hôn lễ, có đúng không?”

Dù đau lòng nhưng cô vẫn giữ được phong độ của nữ thần. Nhiếp Thanh Anh không thèm ngước lên nhìn anh, chỉ nhẹ giọng nói, “Không phải anh thích em ư? Sao anh lại có thể làm thế? Sao anh lại đối xử với em như thế?”

Sắc mặt Chu Minh bỗng trở nên khó coi, trái tim như bị kim đâm.

Từ nhỏ đến giờ anh luôn bướng bỉnh, tự do không gò bó, chưa từng có người nào dám nói như vậy trước mặt anh. Ai làm anh mất mặt anh sẽ khiến người đó trả đủ. Nhưng anh lại gặp Nhiếp Thanh Anh, lòng cô như ánh trăng sáng, kích hoạt ý muốn khống chế trong anh… Không phải cô không biết, chỉ là cô bao dung anh mà thôi. Nhưng mà lần này, anh đã chạm phải ranh giới cuối cùng của cô rồi.

Chu Minh không nói nên lời, anh cắn chặt quai hàm cố gắng khống chế tâm trạng của mình. Một lát sau anh mới miễn cưỡng nở nụ cười, cứng ngắc dỗ cô, “Được, được rồi nếu em không thích thì không làm hôn lễ nữa. Để anh gọi điện hủy hết, em đừng khóc mà… vợ ơi…”

Nhiếp Thanh Anh vô cùng đau lòng nhưng lại không biết phải nói gì. Cô chịu đựng sự tủi thân và tôn nghiêm của mình, cúi cùng liếc anh một cái rồi đi ra khỏi nhà hàng. Chu Minh đứng sau mắng một câu, cô không nghe rõ, chỉ biết phía sau vô cùng hỗn loạn.

Trong nhà hàng, khách hàng hoảng sợ khi thấy cô gái vừa quay lưng bước đi thì người đàn ông liền mắng một câu rồi đạp vào bàn cái rầm, sau đó liền đuổi theo. Lúc anh chạy ra thì đụng vào nhân viên phục vụ đang đẩy đồ ăn ra, chén dĩa rơi loảng xoảng đầy đất. Chu Minh đang gấp, trong tiếng gọi của nhân viên, anh tiện tay vét túi móc hết tiền bạc, thẻ ngân hàng vứt hết ra.

Người trong nhà hàng khiếp sợ nhìn đống tiền giấy màu đỏ, đủ loại thẻ ngân hàng bay giữa không trung giống như những cánh bướm khoe sắc giữa vườn hoa.

Sau lưng vang lên giọng nói, “Còn vali của ngài!”

Chu Minh gầm lên, “Cứ để đó cho tôi!”

Anh ra khỏi khách sạn nhìn một vòng, sau đó chọn một hướng chạy theo Nhiếp Thanh Anh.

Ngày Còn Em Bên Tôi

3,575 lượt xem

Lời bài hát “Ngày Còn Em Bên Tôi” Lyrics

Trình bày: Chế Thanh (Dòng Nhạc Việt 64) Nhạc Vàng Hải Ngoại Buồn Thấu Tim

Ngày còn em bên tôi, đời là xuân với vạn câu cười Ngày còn em bên tôi, trăm niềm vui nhớ thương hờn dỗi Ngày còn em bên tôi, ngày thần tiên yêu dấu lên ngôi Tiếng đẹp lời thắm trên môi, có gì đẹp hơn em ơI!

Ngày còn em bên tôi là còn mơ với mộng xa vời Ngày còn em bên tôi, trăng còn soi bước tôi về tối Ngày còn em bên tôi, ngày còn nghe câu hát lên khơi Gió lộng chiều ru chơi vơi, ước mộng thành phút mê đời

[ĐK:] Ngày em, em đến bên tôi lần cuối Mắt lệ nhoà tiếng phân ly, khóc một lần cho mãi mãi Xa nhau từ đây thôi hết rồi mơ ước xưa.

Để rồi em xa tôi, trời vào thu lá đổ ngập lòng Để rồi em xa tôi, nghe mùa đông tuyết giăng ngập lối Còn gì đây em ơi! Còn lại chăng trong phút giây thôi Giữ đời lần cuối cho nhau kỷ niệm mình thuở ban đầu.

2,744 quan tâm

Ca sĩ: Chế Thanh

Ngày sinh: 12/06/1967

Chế Thanh sinh ra trong một gia đình gốc nghệ sĩ cải lương. Cha anh là soạn giả Thái Quốc Nam, mẹ là nghệ sĩ cải lương kiêm trưởng đoàn Bạch Hoa Liên và anh lớn là nghệ sĩ Điền Thanh – diễn viên của đoàn cải lương tuồng cổ Minh Tơ hiện đang sống ở Úc châu..Tham gia ca hát từ phong trào học sinh phổ thông và các nhóm nhạc ca khúc chính trị , sau khi học hết cấp 3 Chế Thanh thi vào trường Nghệ thuật sân khấu khóa 4 cùng với Nhật Cường, Hoàng Sơn.

Khi tham gia Hội diễn Sân khấu chuyên nghiệp toàn quốc năm 1990, Chế Thanh đoạt Huy chương Vàng. Đây cũng là cơ duyên đã đưa Chế Thanh đến với sân khấu cải lương và gắn bó đến 3 năm.

Được biết đến như một giọng ca ngọt ngào và trữ tình của làng nhạc sến, đồng thời là người bạn thân thiết của Ngọc Sơn, ca sĩ Chế Thanh từng làm điêu đứng trái tim các thiếu nữ bởi giọng hát và cả ngoại hình điển trai của mình.

Từ ca sĩ nhạc trữ tình chuyển qua hát nhạc về Phật giáo và tích cực tham gia các hoạt động từ thiện, dường như nam ca sĩ điển trai ngày nào đang có những ngày tháng đầy ý nghĩa với sự nghiệp của mình và gia đình.

Những ca khúc hay của Chế Thanh:

Liên Khúc Gõ Cửa Trái Tim

PHÁT TIẾP THEO

Bạn đang đọc nội dung bài viết Truyện: Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé trên website Asus-contest.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!