Top 5 # Xem Nhiều Nhất Y Nghia Cua Not Ruoi Tren Mat Phu Nu Mới Nhất 4/2023 # Top Like | Asus-contest.com

Truyện: Thần Y Thánh Thủ

– Cậu, cậu nói gì!

Hai người đứng trước mặt Triệu Chí nháy mắt ngây người, Triệu Chí đứng sau họ, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ, nếu không phải Trương Dương đông người, chỉ sợ gã đã chửi ầm lên.

– Vị tiên sinh này, nói rõ một lần nữa là tôi không ác ý, anh thật sự mắc bệnh!

Trương Dương im lặng, nói xong câu này, bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ quặc.

Hắn có thể hiểu tâm trạng của người đối diện lúc này, nếu đổi lại là hắn, đột nhiên có người ngăn mình lại, nói mình có bệnh, tâm tình của hắn cũng sẽ chẳng thể nào tốt được.

Tiếc là, dù là ở kiếp trước hay ở hiện tại, tiếp xúc giữa Trương Dương với bệnh nhân đều là bị động, hoặc chẳng hạn là tình hình khẩn cấp như kiểu Tần Chính, trước giờ thực sự hắn chưa từng chủ động đi tìm bệnh nhân, giúp người ta chữa bệnh, hắn cũng không biết nên nói thế nào thì tốt.

Đừng nói hắn, hầu hết các bác sĩ hẳn đều không làm chuyện thế này.

Bác sĩ trị bệnh cứu người, không phải nhân viên bán hàng tới tận cửa tiếp thị, làm sao có thể chủ động đi tìm khách hàng, từ xưa đến nay, đều là ai có bệnh, trực tiếp đi bệnh viện tìm bác sĩ khám bệnh, sau đó chữa bệnh, bác sĩ chủ động đi tìm bệnh nhân, có thể nói là rất ít.

Tuy nhiên hiện tượng này không phải không có, trước kia bọn giang hồ bịp bợm cũng thích dọa người như vậy, khi nào cũng phán câu anh có bệnh, phải tổn tài mới có thể thoát nạn, hiện nay xã hội ổn định, loại giang hồ bịp bợm như vậy gần như không có nữa.

– Tôi bệnh?

Triệu Chí không giận ngược lại còn cười, tay lặng lẽ nhấn di động bên hông, gọi điện đi, hai thủ hạ hiện tại của gã đều là nhân viên bình thường, không thể dùng sức mạnh với đám người Trương Dương được.

Sau Trương Dương là hai chàng thanh niên vạm vỡ, nhìn là biết không dễ chọc, rồi lại thêm đám Tần Dũng đã tới nữa.

Lúc Tần Dũng ra ngoài cũng đem theo vệ sĩ.

– Tiên sinh, tôi biết anh không chấp nhận được, nhưng anh thực sự mắc bệnh, mà còn là bệnh nặng!

Trương Dương bất đắc dĩ sờ mũi, tìm hơn một tiếng, hắn mới tìm được bệnh nhân thích hợp, người trước mặt mắc bệnh nặng, hơn nữa còn là bệnh nặng rất phiền phức.

Cũng may bệnh của gã vẫn chưa hoàn toàn chuyển biến xấu, Trương Dương vẫn còn cơ hội giúp gã chữa trị, người này đối với Trương Dương mà nói, cũng là đối tượng thích hợp nhất cho cuộc tỷ thí ngày hôm nay.

– Được, cậu nói tôi mắc bệnh, rốt cuộc tôi bệnh gì, hôm nay ở con đường trung tâm này nói rõ cho tôi, đúng rồi, đây là số 320!

Triệu Chí lớn tiếng nói, gã là người thông minh, hiện tại điện thoại của gã đang mở, nghĩa là đang báo địa chỉ ra ngoài.

Gã là người có tiền, còn là một tỷ phú, Trương Dương đột nhiên đứng trước mặt nói gã mắc bệnh, còn đưa theo nhiều người như vậy, khiến bản năng đề phòng của gã trổi dậy.

Trương Dương khẽ thở dài, chậm rãi nói:

– Tôi nói, anh không cần lo lắng, cũng không cần phải sợ!

– Được, cậu nói đi, tôi không lo lắng, cũng không sợ hãi!

Triệu Chí cười lớn, gã tin Ngưu mập nghe điện thoại chắc chắn có thể nghe thấy mấy câu này, gã không nói, cũng báo địa chỉ, Ngưu mập sẽ biết rõ gã gặp phiền phức, nhất định sẽ tới trợ giúp gã.

Gã đang chờ người mình tới, dể tính sổ mấy tên trước mặt.

– Bệnh của anh, là khối u…

– U, sao cậu không nói tôi bị ung thư luôn đi?

Trương Dương mới nói ra, đã bị Triệu Chí cắt ngang, Triệu Chí còn tức giận la lối Trương Dương.

Trương Dương lắc đầu, tâm tình của Trương Dương hắn có thể hiểu được, nếu đổi lại là hắn, bị người xa lạ nói mình bị u, hắn cũng không chịu được.

Đừng nói gã, chính là Tô Triển Đào và Tần Dũng, cũng trợn to hai mắt.

Tô Triển Đào còn kéo Trương Dương, nhỏ giọng hỏi:

– Trương Dương, anh ta bị u thật à?

– Đúng, nhìn thấy nốt ruồi không, chính là nó đấy!

Trương Dương nhỏ giọng trả lời, hiện nay hắn muốn làm thế nào để Triệu Chí tin mình, đồng ý để mình chữa trị cho gã, nếu bệnh nhân không đồng ý, hắn cũng không thể nào cưỡng ép được đúng không nào?

Trương Dương cũng không phải bác sĩ bệnh viện tâm thần, ở đó mới có chuyện cưỡng ép.

– Nốt ruồi cũng có thể là khói u sao?

Mắt Tô Triển Đào lại trừng to.

Tô Triển Đào không phải bác sĩ, không biết những chuyện này, tuy nhiên nốt ruồi anh ta đã thấy nhiều rồi, ngay trên người anh ta cũng có, chỉ có điều không to được như nốt ruồi của Triệu Chí thôi.

Nhưng dù có khủng bố thế nào, thì đó cũng là nốt ruồi, Tô Triển Đào xuất thân không chuyên căn bản không ngờ, nốt ruồi cũng sẽ trở thành khối u, hơn nữa còn là nốt ruồi trên mặt.

Sau khi giải thích cho Tô Triển Đào, Trương Dương quay đầu lại, nói với Triệu Chí:

– Tôi chỉ có thể nói, hiện tại nó là khối u, vẫn chưa chuyển biến xấu hoàn toàn, nhưng nếu cứ tiếp tục, chưa đến một hai năm sau sẽ thực sự trở thành ung thư!

Giọng Trương Dương không nhỏ, câu nói lần này của hắn ai cũng nghe được.

Lúc nói trong lòng Trương Dương cũng có chút bất đắc dĩ, những lời này là sự thực, nhưng nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, rõ ràng đều không tin hắn, ngay cả Tần Dũng đi theo hắn mà cũng vậy.

– Mày mới bị ung thư đấy, khốn kiếp!

Triệu Chí bất chấp đối phương nhiều người hơn mình, tức giận, gã là người có tiền, bị người đi đường nguyền rủa bị ung thư, làm sao mà chịu được.

Trong lòng gã, Trương Dương kia đang nguyền rủa gã bị ung thư.

Hai thủ hạ vội ôm gã lại, tránh voi chẳng xấu mặt nào, không Triệu Chí mà hành động, hai anh chàng lực lưỡng kia cũng bước lên trước, lúc này mà động thủ bọn họ nhất định thua thiệt.

Không thể không nói, Tô Triển Đào nhất thời nảy sinh suy nghĩ, bỏ tiền mời vệ sĩ cũng có tác dụng nhất định.

Trương Dương bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói:

– Tiên sinh, thuốc đắng giã tật sự thật mất lòng, có phải da của ông thường xuyên bị lở, dùng thuốc cũng không ăn thua, sau đó nó tự khói, sẽ biến thành nốt màu đen?

Đang tức giận triệu chí đột nhiên sững sốt, hai người đang ôm gã cuối cùng cũng thở ra, cảm xúc của Triệu Chí cũng khôi phục.

– Đúng là có, rồi sao?

Triệu Chí gật đầu, trong lòng nghĩ, không phải mấy người này biết rõ về mình đấy chứ, cứ nghe người ta nói trước đã.

Gần cả năm qua, trên người gã đúng là có bị lở loét, rất ngứa, còn hơi đau, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kê đơn thuốc, gã cũng uống, sau đó đôi khi khỏi, đôi khi vô dụng, nhưng sau đó chỗ lỡ loét sẽ tự khỏi.

Còn nữa, da chỗ đó thật sự hơi đen hơn những chỗ khác một chút.

Trương Dương lại hỏi:

– Còn nữa, nốt ruồi trên mặt anh, mấy tối gần đây hơi đau, nhưng không đau lắm!

– Tôi thừa nhận là có, làm sao cậu biết?

Triệu Chí thật sự kinh ngạc, da trên người gã có thể giải thích là người này cố ý nghe,ngóng những người thân của gã đều biết chuyện này, hơn nữa gã cũng có đến bệnh viện.

Nhưng chuyện nốt ruồi trên mặt bị đau, là chuyện gần đây, trừ gã ra, chẳng ai biết chuyện này.

Trương Dương khẽ thở dài, chầm chậm nói:

– Đây là biểu hiện bệnh của anh, nốt ruồi trên mặt anh là khối u, đây còn giai đoạn đầu, nếu để đến giai đoạn cuối sẽ phiền toái đấy!

– Nốt ruồi của tôi là khối u, sao tôi không biết? Nốt ruồi này theo tôi 40 năm nay, sao giờ cậu nói là khối u?

Triệu Chí đưa tay lên, chỉ vào nốt ruồi trên mặt mình, kêu lớn.

Trương Dương vừa mới nói bệnh trạng kia, còn khiến gã có chút tin tưởng, nhưng nói nốt ruồi là khối u, dù thế nào gã cũng không tin, đừng nói gã, ngay cả Tô Triển Đào đi theo Trương Dương mà cũng có chút hoài nghi.

Một nốt ruồi bình thường đột nhiên trở thành khối u, cái này đúng là làm người ta khó chấp nhận được.

– Thật, tôi là một bác sĩ, sẽ không lừa anh đâu!

Trương Dương lại thở dài, trong lòng bắt đầu nghĩ sao Cơ Hoành Quang lại nghĩ ra cái cách tỷ thí này, lúc này hắn thực sự cảm thấy khó xử.

Tuy nhiên đã đồng ý rồi, cuộc tỷ thí này hắn vẫn phải làm đến cùng, đây là bệnh nhân thích hợp nhất của hắn, không thể nào bỏ qua được.

– Được, cậu không lừa tôi, cậu nói đi, đây là u gì?

Triệu Chí vẻ mặt tươi cười, trong mắt còn mang tia đùa cợt, gã đang tính toán thời gian, từ lúc gã gọi điện tới giờ cũng được một lúc rồi, viện binh của gã cũng sắp tới.

Đợi người của gã tới, nắm quyền chủ động trong tay rồi ra tay cũng không muộn, giờ đến lúc đó gã phải hỏi xem, rốt cuộc Trương Dương có mục đích gì.

– Anh bị ung thư hắc sắc tố!

Trương Dương nhìn gã, chậm rãi nói, ung thư hắc sắc tố là ung thư da, tình hình Triệu Chí hiện nay là ung thư da giai đoạn đầu, hôm nay nếu không phải gặp được Trương Dương, một khi chuyển biến xấu, lúc đó mới thực sự nghiêm trọng.

– Ung thư hắc sắc tố, chưa nghe nói qua, các cậu đã ai nghe nói đến chưa?

Triệu Chí cười to, quay đầu lại, nhìn xem người của mình đến chưa.

Xung quanh đã có người vây xem, rất nhiều người cũng bàn luận, giờ là năm 98, chưa chiếu bộ phim “Phi thành vật nhiễu” (If You Are the One ), không như sau này vì có bộ phim đó, khiến nhiều người biết về chứng bệnh này.

Thậm chí nhiều người đứng quanh, cũng chưa từng nghe nói về căn bệnh này.

Điều này làm Trương Dương cảm thán, khiến thức y học thông dụng còn chưa đủ.

Trương Dương nhìn sang bên cạnh, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên, bên cạnh có một hiệu sách, đây là chợ y dược, hiệu sách ở đây, chắc chắn không thể thiếu sách về bệnh ung thư.

Kỳ thực ung thư hắc sắc tố cũng không phải bệnh hiếm, rất nhiều sách giới thiệu, trong tiệm sách này, chỉ cần hắn tìm được sách giới thiệu về căn bệnh này, thì cũng không cần phí sức giải thích nữa.

Nghĩ đến đây, Trương Dương ngẩng đầu, chỉ vào hiệu sách bên cạnh nói:

– Tiên sinh, tôi nói anh không hiểu, vậy đi, ở đây có hiệu sách, chúng ta vào hiệu sách, tôi lấy tài liệu cho anh xem, anh sẽ hiểu được những gì tôi nói đúng không nào?

Triệu Chí vốn muốn lắc đầu, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy hiệu sách có số 320, gã vừa báo địa chỉ không phải là ở đây sao, nghĩ lại, gã cũng đồng ý.

Trong tiệm sách có nhiều người, không phải sợ mấy người Trương Dương vào đó đối phó với gã.

Muốn đứng trong thị trường dược liệu, học hỏi là việc không thể tránh, mở hiệu sách ở đây rất không tệ.

Một lúc sau, Trương Dương đã tìm được một quyển sách giới thiệu về khối u, những năm nay người bị ung thư ngày càng nhiều, những bộ sách này dần được hoan nghênh, tiệm sách cũng nhập về một ít.

Trong quyển sách này, có một phần giới thiệu về ung thư da khá dài, ung thư hắc sắc tố cũng xuất hiện trong đó, mở ra xem một lát, ánh mắt Triệu Chí không rời, càng đọc càng kinh ngạc.

Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc

Bách niên bảng, là bảng dán ở bảng thông báo trước cửa cung từ trăm năm trước. Người yết bảng này cần phải hoàn thành chuyện ghi trong bảng, dùng chính đầu mình làm vật đảm bảo. Trăm năm qua chỉ có một vài người yết bảng nhưng lại không một người thắng.

Hoàn thành tất có thưởng.

Bầu trời mây đen giăng lối, sấm rền từng trận. Bảng thông báo bách niên nằm ở một góc, phủ một lớp bụi dày, có chút rách nát, nhìn qua có vẻ mười mấy năm rồi chưa đổi. Một người đứng ở trước bảng, lau đi lớp bụi bẩn, một tay xé xoàng hoàng bảng trăm năm chưa người làm được.

Thái giám tổng quản trong cung Lương công công có chút gấp, chạy chậm vào Thanh thần Điện, cong thân mình trước bị cửu ngũ chí tôn đang múa bút thành văn: “Hồi Hoàng thượng, ngoài cùng có người tiếp Bách niên bảng, nhìn dáng vẻ có vẻ có chút địa vị.”

Hoàng thượng buông bút, vẻ mặt ngưng trọng. Thế nào gần đây vừa có người đánh Đăng Văn Cổ lại vừa có người xé Bách niên bảng thế? Gấp gáp muốn xem náo nhiệt à? Hắn thở dài nói: “Tuyên người vào điện.”

“Tuân lệnh.” Công công lùi ra ngoài, nhỏ giọng nói với thái giám tư điện vài câu, thái giám lập tức cao giọng nói: “Tuyên người yết bảng, Dạ Hiểu tiến điện.”

Một lát sau, một người mặc một xiêm y hắc bạch đằng vân, tóc dài buộc hờ sau tai, sải bước tiến vào, quỳ xuống đất nói: “Thảo dân Dạ Hiểu, khấu kiến Hoàng thượng.”

“Bình thân.” Hoàng đế phất tay, ngẩng đầu nhìn kĩ người này. Khuôn mặt bất phàm chỉ là có chút nhu khí, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Ngươi cũng biết, ngươi xé chính là Quân bảng trăm năm chưa có người giải?”

“Thảo dân có lòng nên mới yết bảng.”

Người này không kiêu ngạo không siểm nịnh, Hoàng thượng nghe là hiểu hắn có chuẩn bị mà đến, hỏi: “Ngươi cũng biết lịch sử của bảng này chứ?”

“Trăm năm trước, nước ta và Vu Quốc kết oán, hai nước chiến tranh liên miên không dừng, cho đến tận bây giờ, nước ta… vẫn chưa bao giờ thắng.”

“Ngươi cũng hiểu rõ đấy. Nhưng bảng này yêu cầu, người yết bảng lĩnh ngàn quân đi phá sáu phương trận kia của Vu Quốc, ngươi có bao nhiêu phần thắng?”

“Thảo dân có tám phần thắng phá được sáu phương trận kia.”

Tám phần thắng?? Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, “Quốc gia của ta trăm năm qua đến ba phần thắng cũng không có nổi, ngươi không khỏi quá mức tự đại. Hành quân đánh giặc không phải trò đùa, ngươi muốn trầm dùng đầu của trăm vạn đại quân đánh cuộc một cái đầu trên cổ ngươi thôi ư? Vớ vẩn!”

“Hồi Hoàng thượng, thỉnh cho thảo dân giấy và mực. Thảo dân không dám tự cuồng ngôn nói ra tám phần thắng, để thảo dân viết lên giấy cho Hoàng thượng, ngài xem xong liền rõ.”

“Ban.”

Hoàng thượng ra lệnh, công công mang giấy mực sang, Dạ Hiểu tinh tế hạ bút. Tay hắn cầm bút, đưa qua đưa lại trên giấy, cuối cùng viết xong, đưa cho Hoàng thượng xem.

“Đây…. Đây chính là đối trận đồ….” Hoàng thượng cầm giấy, tay có chút run, liếc mắt nhìn lại, vẫn là đồ hình quen thuộc.

Trăm năm qua, các đời hoàng đế giao tranh với nước láng giềng Vu Quốc này hơn mười lần, đối với bản đồ này vô cùng quen thuộc, lại không ngờ có người có thể vẽ trận này ra một cách rõ ràng như vậy, như là một bàn cờ.

Dạ Hiểu nói: “Vu Quốc hiếu chiến, trăm năm qua chỉ khiêu khích mỗi Triều Quốc ta, lại chưa từng xâm phạm lãnh thổ của ta, nếu không nước ta đã sớm không tồn tại, mà thảo dân trùng hợp hành tẩu tứ phương, tình cờ gặp gỡ một người, đã dạy cho thảo dân sáu phương cờ này, sau khi tinh thông xong lại ngoài ý muốn phát hiện ra sáu phương cờ này cùng với sáu phương trận của Vu quốc hiệu quả như nhau, vì thế liền nghiên cứu mấy năm, cuối cùng phá được trận.”

Người này ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng lời nói thốt ra lại kinh động đến tâm trí Hoàng thượng. Nỗi sỉ nhục và phẫn hận suốt trăm năm qua, sự tự tin đã bị Vu Quốc mài mòn, cuối cùng…..cũng có thể lấy lại rồi sao?

“Ngươi nếu đã biết sáu phương cờ này tại sao không trao tặng bổn quốc?”

“Hồi Hoàng thượng, sáu phương hạ cờ này có ngàn vạn đối sạch, không phải một sớm một chiều là có thể học xong. Huống hồ…. Thảo dân sở dĩ nói có tám phần thắng là bởi vì còn hai phần chưa xác định. Hai phần này thực ra có thể khiến Vu Quốc có khả năng hòa một ván với chúng ta.”

“Nói đi.”

Ngoài điện vang lên một tiếng sấm. Gió lạnh đánh úp lại, mưa vừa xối xả vừa lạnh lẽo. Thái giám ngoài điện chạy nhanh tới giữ cửa, ngăn lại mưa lạnh bên ngoài. Dạ Hiểu đứng trong điện nói: “Hai phần không xác định này, một là đối sách của người lãnh quân Vu Quốc, hai là về địa hình. Tướng lĩnh Vu Quốc kinh nghiệm phi phàm, cho dù hắn đứng ở thế yếu nhưng muốn tìm mọi cách đánh một trận hòa cũng không phải không thể. Mà địa hình ở đây đại mạc gió cát, núi non gập ghềnh, không có bão cát thì có khi có thể gặp thiên tai bão lũ… phải có điều chỉnh thích hợp, cần có thảo dân mới có thêm phần thắng.”

Lúc hắn nói xong, vẻ mặt Hoàng thượng lại một lần nữa ngưng trọng, một tay gõ nhẹ lên bàn suy xét hồi lâu, mãi đến khi mưa tạnh mới nói: “Tuyên Thái tử tiến điện.”

Chờ Mạc Xuyên tới, vừa mới tiến điện liền đối diện với khuôn mặt đáng đánh của người kia. Quả nhiên như hắn suy nghĩ, Trúc Ngọc!

Hắn siết chặt tay, nội tâm ẩn ẩn hỏa khí, nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc nói: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng. Không biết phụ hoàng triệu kiến nhi thần tiến đến là có chuyện gì cần thương lượng?”

Hoàng thượng đưa trận hình đồ tới trước mặt Mạc Xuyên, nói về chuyện yết bảng, hỏi: “Lão Thất, con thấy thế nào?”

“Hồi phụ hoàng, việc này chỉ là lý luận suông. Tuy bản đồ này vừa nhìn là hiểu, nhưng đao kiếm một khi đụng phải, không chết thì thương, thỉnh người xem lại.”

“Lời này của lão Thất không giả. Hành quân đánh giặc, lương thảo, quân nhân, khí hậu, thể lực cùng với chuyện quan trọng nhất, sĩ khí của binh lính, một thứ cũng không thể thiếu.”

Hoàng thượng có chút do dự, trong lúc cân nhắc lại lại nghe Dạ Hiểu nói: “Vu Quốc liên tiếp khiêu khích ta, cho dù thảo dân không đi lần này, nhưng trượng này vẫn phải đánh.”

Lời này thốt ra cả Hoàng thượng lẫn Thái tử đều không thể phản bác. Cho dù Dạ Hiểu không lãnh quân lần này, nếu Vu Quốc lại một lần nữa khiêu khích thì chẳng lẽ trượng này sẽ không đánh nữa sao?

Bàn tay vung lên, lúc đang hạ bút viết chiếu thư lại nghe Dạ Hiểu nói: “Hồi Hoàng thượng, thảo dân chỉ làm một quân sư, chức vị tướng lĩnh hành quân đánh giặc thỉnh Ngài tìm người khác phù hợp hơn.”

“Như thế cũng được, ngươi đã tìm được lương tuyển chưa?”

“Hồi Hoàng thượng, đương kim Thái tử khí thế phi phàm, trí tuệ và thân thể đều thuộc hàng thượng thừa, đúng là lương tuyển tốt nhất.”

Lời này có vẻ rất lãnh đạm, phá vụn chút ngạo khí cuối cùng trong lòng Mạc Xuyên. Hắn cắn răng quỳ xuống, hướng về phụ hoàng của chính mình nói: “Thỉnh phụ hoàng thứ tội.”

Lời này không giả, đáy lòng Hoàng thượng cũng rõ. Nhưng bây giờ mà thật sự phái Thái tử và vị quân sư này đi, nếu chiến thắng thì lão Thất đảm nhiệm vị ví Thái tử càng thêm hợp lý, lão Tam của hắn biết phải làm sao bây giờ?

“Được! Trẫm chuẩn tấu Thái tử thống lĩnh, phong ngươi làm quân sư, nếu như thất bại thì như trên hoàng bảng, mang đầu ra mà tạ tội.”

Mạc Xuyên vẫn cúi đầu, nhưng từ dáng người run rẩy cũng thấy được đáy lòng hắn đang rung động đến mức nào. Hoàng đế chỉ nghĩ là hắn sợ, lại không ngờ là Mạc Xuyên đang hưng phấn đến run rẩy.

Cuối cùng vẫn đi đến bước này sao? Hắn thống lĩnh binh mã chiến thắng Vu Quốc hàng năm luôn o ép, bình ổn chiến loạn trăm năm, đến lúc đó, cho dù phụ hoàng không muốn thì vị trí kia cũng là của hắn.

Tam ca….. Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Dạ Hiểu hơi chau màu, hoàn toàn tương phản với Mạc Xuyên.

Đồ Nương….

Vốn định bảo nàng hảo hảo ngốc ở Yên Thành chờ hắn trợ giúp Mạc Xuyên chiến thắng xong khi đó hắn sẽ buông tay trở lại bên cạnh nàng. Nhưng hôm nay… nàng lại trời xui đất khiến bước trước hắn một bước tiến vào hoàng cung này, cho nên hắn chỉ có thể đi một nước cờ tàn nhẫn, dùng đầu mình làm đảm bảo.

Mà Hoàng thượng lúc này thấy hai người vẻ mặt khác nhau lại nói: “Trẫm phái lão Tam Mạc Mịch làm phó soái, hiệp trợ hai người. Có ý kiến gì không?”

Thái tử vừa nghe đến Mạc Mịch cả kinh ngẩng đầu, lại thấy trong mắt Hoàng thượng không có nửa điểm thương nghị, hắn còn có thể nói gì đây….?

“Phụ hoàng anh minh. Tam ca nhất định có thể phụ tá nhi thần.”

Dạ Hiểu gật đầu, giọng nói truyền đến tai Hoàng đế: “Hồi Hoàng thượng, thảo dân không cần tiền tài chức vị, chỉ cả gan thỉnh Hoàng thượng cho thần ba thỉnh cầu.”

Bình minh le lói ở bên ngoài, mây đen tản ra. Có chút ánh sáng nhu hòa xuyên thấu cánh cửa đỏ ẩn ấn chiếu lên người hắn.

Dạ Hiểu này, khó đối phó….

“Nói đi.”

“Thỉnh cầu thứ nhất, thảo dân muốn cùng Bạch hổ chi nữ có nốt ruồi son ở đùi trong kết tóc trở thành phu thê, cộng kết liên lí, cả đời không bị chia lìa.”

Giọng nói hắn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, như một dòng suối mát lạnh, lại như ngọn lửa hừng hực cháy bỏng nhân tâm.

Mạc Xuyên siết chặt hai tay, móng tay ghim sâu vào da thịt cũng không cảm nhận được đau đớn.

Hoàng đế càng sốc hơn, nghĩ đến cái vị chuẩn bị được sắc phong thành Trắc phi của Thái tử, vị nữ tử có nốt ruồi son ở đùi trong?

Xem ra người này yết bảng không những có chuẩn bị mà đến, mà còn mang theo mục địch riêng. Không cần tiền tài chức tước mà chỉ muốn nữ nhân.

Trong thiên hạ, người dám cùng Bạch hổ chi nữ cộng kết liên lí, Thái tử là người đầu tiên. Dám nói đến chết không lìa, Dạ Hiểu này đúng là…..

Cả đời không được chia lìa, cho dù ai chết trước thì người kia cũng sẽ cùng đi xuống hoàng tuyền cùng.

Vẻ mặt Hoàng thượng âm trầm, vỗ bàn trầm giọng nói: “Ngươi cũng biết, người mà ngươi muốn chính là Trắc phi tương lai của đương kim Thái tử?”

“Hoàng thượng, mệnh số của Bạch hổ chi nữ không phải là giả. Thái tử sau này sẽ là thiên tử, nếu như cũng Bạch hổ chi nữ cộng kết liên lí chỉ sợ mọi người trong thiên hạ sẽ phản đối. Đến lúc đó…..chỉ sợ địa vị khó giữ.”

“Thân là thiên tử, sao có thể bị kè hèn Bạch hổ ảnh hưởng số mệnh. Thần long hộ thể, lập với thiên địa còn phải e sợ một Bạch hổ chi mệnh sao? Con nói đúng không, lão Thất?” Hoàng thượng nhìn về phía Mạc Xuyên đang nắm chặt tay, nói: “Trẫm thấy Thái tử cùng Bạch hổ chi nữ kia yêu nhau, huống hồ lại nói ra những lời kia, cảm thấy hắn là không phải nàng thì không thể. Trẫm là thưởng thức thiên hạ có tình nên mới phê chuẩn cho Bạch hổ chi nữ kia gả cho con ta. Bây giờ ngươi lại tới…. Đoạt. Ngươi nói trẫm phải làm sao mới phải?”

Dạ Hiểu cười khẽ, lúc này mới ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt của bậc cửu ngũ chí tôn, ánh mắt hiện lên một tia sáng lạnh: “Hoàng thượng, Bạch hổ chi nữ nếu như thật sự cùng Thái tử thành thân, ngày sau nếu Thái tử gặp phải chuyện gì thì mọi tội lỗi đều đổ lên người Bạch hổ. Đến lúc đó cho dù Thái tử nghẹn cơm Bạch hổ cũng bị hiềm nghi. Cho dù nàng chết thì đến lúc đó chỉ sợ Thái tử cũng bị toàn thiên hạ cũng coi đó là vì không may mắn. Hoàng thượng, đây không phải là giúp người tác thành. Trừ phi… Hoàng thượng vốn không định để cho Thái tử lên ngồi đế vị.”

“Ngươi to gan!” Hoàng thượng giận đến đứng bật dậy, run tay chỉ vào Dạ Hiểu nói: “Ngươi có biết những lời vừa rồi của ngươi cho dù trẫm chém đầu ngươi mười lần cũng không đủ không!!”

Dạ Hiểu cúi người quỳ trên mặt đất nhưng bóng dáng vẫn đĩnh bạc như cũ: “Hoàng thượng, thảo dân mạo phạm là vô tình, thỉnh Ngài bớt giận. Nhưng nếu như mọi chuyện không như lời thảo dân nói, thỉnh Hoàng thượng châm chước một phen.”

Lời này của Dạ Hiểu chính là nói huỵch toẹt ra, còn làm trò nói ngay trước mặt lão Thất…

Nếu như Hoàng thượng tức giận thì chính là chột dạ có tật giật mình, cho nên hắn muốn giận cũng không được giận.

Hoàng thượng lại ngồi xuống, tự hỏi một lát, sau đó nói với Mạc Xuyên bên cạnh: “Lão Thất, lời người này nói, xác thực có lý. Là trẫm…. Sơ sót. Vì suy nghĩ cho con, không để có lây nhiễm cái Bạch hổ chi mệnh kia, hôm nào trẫm bảo trụ trì chùa Thanh Yên làm một lễ thanh trừ cho con, sau này con tránh xa người kia một chút.”

Mạc Xuyên cúi thấp đầu, ánh mắt phiếm hồng nhuận, siết chặt tay không buông, môi run rẩy nói: “Phụ hoàng nói có lý, là nhi thần sơ sót.”

Hoàng thượng nhìn vẻ mặt này của hắn, chỉ cho là hắn đối với Bạch hổ chi nữ kia thực sự là chân ái. Nhưng thật thật giả giả, chung quy chỉ có chính mình mới hiểu đươc.

Hoàng thượng uống một ngụm trà, tiếp tục hỏi: “Yêu cầu thứ hai thì sao?”

“Ngươi thực sự chỉ cần như vậy thôi sao?”

Hắn cười, phảng phất như gió nhẹ lướt qua: “Thảo dân chỉ có ba thỉnh cầu này, thỉnh Hoàng thượng thành toàn.”

…………..

Sau cơn mưa trời quang mây tạnh, những hơi ẩm còn sót lại nhanh chóng tan đi.

Mạc Xuyên đứng ở bóng râm dưới mái hiên, nói: “Quân sư, ngươi muốn mang nữ nhân kia đi đâu? Ngươi tưởng ta thật sự tin ngươi muốn cùng ta đi đánh giặc sao?”

Trúc Ngọc đứng ở chỗ sáng, một tay che trước mày chắn đi ánh sáng chói mắt: “Như ngươi nghĩ, sau khi trợ giúp ngươi chiến thắng xong ta sẽ mang nàng đi Vu Quốc. Từ này về sau chúng ta không ai nợ ai.”

“Ta Mạc Xuyên một khi cùng người định ra lời thề sẽ tuyệt đối không thanh đổi, ngươi có thể yên tâm. Chỉ là, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, Vu Quốc cho dù là trước đây hay bây giờ đều không có chỗ cho ngươi, Dạ Hiểu. Đừng quên vết sẹo trên tay ngươi.”

Trúc Ngọc quay đầu lại, hướng về người nọ ở trong bóng tối: “Ngươi cũng đừng quên, còn một vị Tam vương gia nữa.”

Mạc Xuyên im lặng không nói, nhìn về vị trí giữa hai hàng lông mày kia. Giọt nước đỏ son giữa hai hàng lông mày kia đã biến mất không còn dấu vết. Điều này nghĩa là gì chứ?

Mà lọ cao đỏ rực mà hắn trước sau không thể đưa kia, chỉ sợ cũng không thể đưa được nữa.

Thời tiết tháng Tám rất tốt, chính là hơi nóng nhưng có người tâm vẫn lạnh ngắt, mà có người trong lòng lại đang phiếm hy vọng.

Giám Đốc Sở Y Tếbật Khóc Giữa Hàng Chục Phóng Viên

Vị đứng đầu sở Y tế chúng tôi đã không cầm được nước mắt khi trình bày trước đông đảo phóng viên về những điều phóng viên báoNgười tiêu dùng viết xúc phạm mình, trong buổi họp báo chiều qua, 5.11. Phó chúng tôi Nguyễn Tấn Bỉnh, Giám đốc sở Y tế chúng tôi rơi nước mắt trước phóng viên. Ảnh: Dương Cầm

Nội dung cuộc họp báo: Phản ứng của sở Y tế chúng tôi về bài báo “Giám đốc sở Y tế chúng tôi Nguyễn Tấn Bỉnh đá trách nhiệm, đuổi phóng viên”. Tham dự buổi họp báo có đại diện Ban tuyên giáo chúng tôi sở Thông tin truyền thông, thư ký tòa soạn báo Người tiêu dùng và đại diện sở Y tế chúng tôi

Chánh văn phòng sở Y tế chúng tôi bác sĩ Nguyễn Anh Tuấn cho biết: “Ngày 26.10, ông Hoàng Hùng có mang giấy giới thiệu đến gặp tôi nhưng không ghi rõ nội dung làm việc và ông Hùng không xuất trình được thẻ phóng viên hay cộng tác viên.

Ngày 27.10, ông Trần Phong tiếp tục đến gặp bộ phận tiếp nhận thông tin báo chí, cũng mang giấy giới thiệu đến nhưng không ghi rõ nội dung làm việc và cũng không xuất trình thẻ phóng viên hay cộng tác viên. Cô Tâm có yêu cầu ông Trần Phong để lại giấy giới thiệu và gửi lại câu hỏi để chuyển cho bác sĩ Tăng Chí Thượng, phó giám đốc Sở Y tế chúng tôi người có quyền phát ngôn báo chí.

Người này nóng nảy, chất vấn là theo quy định nào, sở Y tế đòi hỏi phóng viên để lại câu hỏi? Chúng tôi giải thích rõ: Sở không bắt buộc phóng viên gửi câu hỏi, nhưng do tình huống người phát ngôn không có mặt tại chỗ nên tốt nhất là gửi câu hỏi và chúng tôi sẽ trả lời đầy đủ. Họ đã không đồng ý”.

Ông Nguyễn Anh Tuấn, chánh văn phòng Sở Y tế chúng tôi đang trình bày sự việc. Ảnh: Dương Cầm

Về việc có hay không ông Nguyễn Tấn Bỉnh say xỉn, đuổi phóng viên như báo Người tiêu dùng thông tin, bác sĩ Nguyễn Anh Tuấn chi tiết:

Chúng tôi thấy quy trình làm việc như thế, nên đã phát văn bản sang, nêu rõ quan điểm của sở về bài báo. Ngay trưa 31.10 chúng tôi đã phát hành văn bản. Sáng 2.11 chúng tôi có buổi làm việc với Tổng thư ký báo Người tiêu dùng. Báo Người tiêu dùng đồng ý nếu chúng tôi có văn bản, sẽ ngưng đăng bài đó trên trang điện tử. Ngày 3.11 sở Y tế đã tiếp nhận 8 câu hỏi về quá tải ở bệnh viện của báo Người tiêu dùng và đã trả lời trong ngày 4.11. Hôm nay, theo đúng lịch, sẽ có buổi làm việc nữa với báo Người tiêu dùng nhưng bất thành, do họ đòi hỏi tổ chức họp báo ở tòa soạn, còn chúng tôi lại muốn tổ chức họp báo ở sở Y tế.

Theo chỉ đạo của UBND chúng tôi chúng tôi tổ chức buổi họp báo, có sự có mặt của Thành ủy, Ban tuyên giáo, phóng viên, lãnh đạo báo Người tiêu dùng…để rộng đường dư luận” – Bác sĩ Nguyễn Anh Tuấn cho biết thêm.

Có mặt trong buổi họp báo, Phó GS. TS Nguyễn Tấn Bỉnh kể về về buổi gặp “định mệnh” với phóng viên:

” Khoảng 1 giờ tôi có nhận được tin nhắn, nội dung xưng là phóng viên báo Người tiêu dùng muốn gặp để hỏi về vấn đề quá tải ở bệnh viện. Tin nhắn tôi còn lưu ở đây. Do đang chủ trì cuộc họp do bộ trưởng Bộ Y tế chỉ đạo về phối hợp thực hiện bệnh viện vệ tinh giữa Bệnh viện Ung Bướu và viện Thống Nhất, tôi chưa kịp trả lời….

Thật sự là tôi không có lưu số nên không biết phóng viên đó là ai. Thông thường, nếu có bận họp, sau khi họp xong tôi đều trả lời tin nhắn. Nếu phóng viên cần phỏng vấn thì tôi yêu cầu gửi câu hỏi qua mail, tôi sẽ trả lời tất cả, rõ ràng, công khai minh bạch, không giấu gì cả. Tại sao phải giấu? Nếu có khuyết điểm, bất cập thì mình phải nhìn nhận và sửa chữa. Tất cả chỉ để ngành y tế thành phố tốt hơn”.

“Tôi thật sự quá buồn” – Giám đốc Sở Y tế chúng tôi Nguyễn Tấn Bỉnh. Ảnh: Dương Cầm

Ông kể tiếp: “Một lúc sau, đang xử lý hồ sơ thì tôi nghe tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa ra, thấy có 2 người xưng là phóng viên báo Người tiêu dùng. Tôi chưa gặp hai phóng viên này bao giờ. Tôi hỏi: Ủa các em là ai? Sao anh không biết tờ báo này? Tôi mời hai phóng viên vào phòng ngồi đàng hoàng và nói chuyện thân mật. Tôi từng là một bác sĩ, là một nhà giáo, tôi không thiếu lịch sự đến mức đuổi người ta, trong khi tôi chưa biết họ là ai.

Ngay sau tiếp phóng viên, lúc đó đã là 16 giờ, tôi phải ký một chồng hồ sơ, vội vã về nhà chuẩn bị ra sân bay, bay sang Nhật dự hội nghị ghép tủy Châu Á Thái Bình Dương. Đang ở bên Nhật, tôi nghe anh em báo cáo về bài báo và tôi lên mạng xem, tôi rất buồn. Những điều phóng viên viết, tôi hoàn toàn không đồng tình”.

Nói đến đó, bất ngờ vị đứng đầu ngành y tế chúng tôi nghẹn giọng, bật khóc: ” Tôi thường nói với học trò của mình: Thầy không bao giờ làm sai. Tôi cũng thường nói với các phóng viên: Tôi khác biệt với những giám đốc sở trước, không làm điều gì sai.

Tôi từng là một bác sĩ, Hiệu trưởng trường đại học y khoa Phạm Ngọc Thạch từ năm 2008-2012, từng là tấm gương của ngành y. Các thầy lớn tuổi gặp tôi vẫn quý mến gọi tôi là Hiệu trưởng. Tôi sống như thế nào, anh em đều hiểu. Ngày hôm đó, tôi tiếp hai phóng viên rất thân mật, thân mật một cách quá mức. Tôi xin lỗi mọi người vì đã xúc động quá mức…”

Những giọt nước mắt của vị đứng đầu ngành y tế chúng tôi khiến nhiều người xúc động. Ảnh: Dương Cầm

Lấy lại bình tĩnh, ông Nguyễn Tấn Bỉnh tiếp tục: “Sau khi hỏi tôi về tình trạng quá tải ở các bệnh viện, đột ngột quay sang hỏi tôi về vấn đề lấn chiếm trong khuôn viên bệnh viện Nhi Đồng 2. Nếu họ hỏi tôi vấn đề cho thuê đất trong bệnh viện thì tôi còn trả lời được.

Vấn đề lấn chiếm đất ở bệnh viện Nhi đồng 2, không thuộc thẩm quyền giải quyết của sở Y tế mà là của UBND quận 1, làm sao tôi trả lời? Theo tôi biết, còn có mấy căn nhà lấn chiếm ở trong đó. Đó không chỉ là vấn đề nhức nhối của ngành y tế mà còn của các cấp lãnh đạo… Ngay cả lãnh đạo bệnh viện Nhi đồng 2 rất bức xúc, không có cách nào giải quyết. Từ ngày tôi làm giám đốc sở y tế đến nay, tôi dứt khoát không cho phép bất cứ bệnh viện nào được phép cho thuê mướn mặt bằng, dù để mở hiệu thuốc. Tôi thực hiện đúng chỉ đạo của UB – 09. Tôi đã giải tán những tiệm mắt kính ở bệnh viện Sài Gòn và bệnh viện Trưng Vương, không chấp nhận chuyện tư nhân thuê đất của bệnh viện để kinh doanh. Còn hợp đồng cho thuê đất ở bệnh viện Nhi đồng 2, là thực hiện theo chỉ đạo của UBND thành phố, ký từ năm 2009, khi tôi chưa làm làm giám đốc Sở Y tế “.

Phó chúng tôi Nguyễn Tấn Bỉnh phủ nhận về thông tin báo Người tiêu dùng cho rằng ông say xỉn, nồng nặc mùi rượu bia trong giờ làm việc: “Tôi chưa bao giờ say xỉn trong giờ làm việc. Tôi thẳng thắn với anh chị về điều đó. Tôi có thể đi tiệc buổi tối, có đi cũng ngoài giờ làm việc. nhưng trong công vụ có rượu bia là tôi xin phép. Cho nên nói tôi tiếp xúc phóng viên trong tình trạng say xỉn là không thể nào có.

Kết thúc phần phát biểu, vị đứng đầu ngành y tế chúng tôi buồn rầu: “Tôi vừa từ Nhật về đến Sài Gòn tối qua. Tôi rất buồn. Sở Y tế chúng tôi nỗ lực phát triển, năm nào cũng được Bộ Y tế khen nhưng họ đưa hình ảnh của tôi như vậy và dùng những ngôn từ đó, khiến người dân có cách nhìn nhận không đúng về ngành y tế. Không lẽ chỉ vì cá nhân tôi, họ lại đi xóa bỏ công lao của cả ngành như vậy?

Đáng buồn hơn, Báo Người tiêu dùng không có một động thái nào, cũng không gỡ tấm hình, những ngôn từ nói về tôi như một người say xỉn, bê tha… Người ta nhìn vào sẽ nghĩ gì? Họ có sự xúc phạm rất lớn đến tôi. Nếu tôi có xúc phạm gì phóng viên như họ nói, tôi sẽ chấp nhận xin lỗi trên các phương tiện đại chúng, đứng ra xin lỗi trước toàn ngành y tế. Tôi thấy mình không xúc phạm gì cả”.

Sau phần thông tin của Sở Y tế, đại diện báo Người tiêu dùng có ý kiến nhưng bác sĩ Nguyễn Anh Tuấn cho biết cuộc họp báo chỉ dừng lại ở việc thông báo quan điểm của Sở y tế chúng tôi về nội dung bài báo.

Mọi người rất bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của một người đàn ông tự xưng là cán bộ hưu trí, có 40 năm tuổi Đảng và là bạn đọc thân thiết của… báo Người tiêu dùng. Người đàn ông này đã đứng lên phát biểu thao thao, nặng lời chỉ trích ông Nguyễn Tấn Bỉnh (?!). Một phóng viên đã bực mình, cắt ngang lời ông này: “Ông là ai? Ở đây là cuộc họp báo giữa các phóng viên và Sở Y tế, cho nên ông đừng làm mất thời gian của chúng tôi”.

Phó chúng tôi Nguyễn Tấn Bỉnh đã lịch sự mời người đàn ông này sang phòng bên để giải tỏa những thắc mắc. Do bận khách, ông Bỉnh đã nhờ bác sĩ Nguyễn Anh Tuấn, chánh văn phòng sở Y tế tiếp người khách lạ kia.

Thế nhưng người đàn ông này đã không đồng ý, phản ứng một cách thái quá, gây bất bình cho nhiều người có mặt. Ông ta ra giữa sân sở Y tế chúng tôi hét lớn: ” Hôm nay ông Nguyễn Tấn Bỉnh lật lọng tui. Nói tiếp tui rồi giờ không tiếp” (???)

Theo Lê Ngọc Dương Cầm (MTG)

Nhận Diện Các Nốt Ruồi Vượng Phu Trên Gương Mặt Phụ Nữ

Quan niệm về tướng nốt ruồi trong nhân tướng học có cách nói “Tàng giả vi thượng đẳng”. Vị trí nốt ruồi càng khuất, càng được xem là tướng phú quý. Riêng nốt ruồi trên tai phần lớn được xem là nốt ruồi tốt.

Người có nốt ruồi ở dái tai là người thông minh, hiếu thuận với cha mẹ.

Người có nốt ruồi ở dái tai là người thông minh, hiếu thuận với cha mẹ. Với phụ nữ, nốt ruồi mọc trên tai phải tốt hơn so với trên tai trái. Người nào sở hữu nốt ruồi trên tai phải ắt có vận bang phu, tức có khả năng hỗ trợ, giúp đỡ chồng trong mọi mặt của cuộc sống lẫn sự nghiệp. Đàn ông lấy được người vợ như vậy ắt sẽ vinh hiển với đời.

2. Nốt ruồi trên lông mày trái: Chủ tài vượng phu

Tả là Thanh long, hữu là Bạch hổ. Nếu bên lông mày trái có nốt ruồi, tức Thanh long vị có nốt ruồi là vô cùng cát lợi. Nếu tướng nốt ruồi trơn bóng rõ nét lại càng phú quý.

Nốt ruồi bên lông mày trái chủ tài, là tướng phú quý.

Nếu trong lông mày có nốt ruồi ẩn thì luôn được xem là biểu hiện của trí tuệ. Riêng nốt ruồi bên lông mày trái chủ tài, là tướng phú quý. Những phụ nữ sở hữu nốt ruồi này, ắt có tướng vượng phu, có thể trợ giúp đắc lực sự nghiệp và tài chính của chồng.

3. Nốt ruồi trên cánh mũi: Kim quỹ thủ tài

Người có nốt ruồi trên mũi thường là người tích lũy được nhiều tài sản trong nhà. Đặc biệt là người sở hữu nốt ruồi sáng sắc, ắt đường sự nghiệp sẽ vinh hiển.

Một người vợ có tướng nốt ruồi cánh mũi ắt sẽ giúp cửa nhà êm ấm, gia đình phát đạt.

Cánh mũi trong nhân tướng học được gọi là “lan đài”, “kim quỹ”, tương đương với kim khố bảo hiểm, vì vậy, người phụ nữ sở hữu nốt ruồi này ắt có khả năng giữ tiền, cả đời phú quý, cơm no áo ấm. Đặc biệt, một người vợ có tướng nốt ruồi này ắt sẽ giúp cửa nhà êm ấm, gia đình phát đạt.

4. Nốt ruồi bên cằm trái: Vinh hoa phú quý

Cằm là vị trí tài phúc theo nhân tướng học. Bộ phận này cũng được gọi là địa các, thường được xem là dấu hiệu thể hiện cho nhà cửa ruộng vườn. Trên cằm trái có nốt ruồi là chủ về tài phú, chứng tỏ người sở hữu nốt ruồi này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý trọn đời.

(Thông tin mang tính tham khảo)